Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2017

Tôi hối hận khi cố cưới anh cho bằng được

Tôi chưa làm gì sai, luôn nghĩ cho gia đình, chưa cãi lại một câu, bao lần tự an ủi mình một ngày nhà chồng sẽ thích tôi nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

Tôi sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ, bố mẹ không giàu nhưng so với kinh tế ở quê thì gia đình tôi thuộc dạng khá. Bố mẹ sinh được hai cô con gái xinh xắn (trong đó có tôi). Tôi rất duyên, có đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn, ở tỉnh lẻ nhưng da tôi trắng, tóc vàng, cao nên ai cũng bảo giống tây. Học cấp 3 tôi được rất nhiều thầy giáo thích, tôi biết điều đó nhưng luôn giữ khoảng cách. Học xong cấp 3 mấy thầy thổ lộ tình cảm tôi đều từ chối vì lúc đó cảm giác mình không hề yêu hay thích ai. Rồi tôi đậu đại học tại thành phố, ở đó có rất nhiều người tán tỉnh. Tôi không quen ai, chỉ biết từ nhà tới trường, tôi dám khẳng định mình rất ngoan, đến nỗi ông chủ nhà còn muốn gán ghép tôi cho con trai ông.

Rồi ra trường tôi có quen anh, là công an, hiền lành thật thà. Ngay từ đầu tôi không biết anh là người ở thành phố đó, bố mẹ anh là hiệu trưởng của trường đại học nổi tiếng, đến khi biết thì tôi đã yêu anh. Anh không giống người con trai khác săn đón liên tục mà rất chân thật. Anh không biết tâm lý phụ nữ nhưng không hiểu sao tôi lại có tình cảm. Đến khi bố mẹ anh đòi gặp tôi, biết tôi là gái tỉnh lẻ nên không đồng ý. Bà dọa tôi, tôi chấp nhận xa anh. Anh đã yêu tôi nhiều và thật lòng nên ngồi dưới sân đợi tôi đến 2h đêm. Tôi thương anh quá nên lại gặp anh, hôm đó chúng tôi đã đi quá giới hạn. Anh bảo tôi có bầu để cưới, tôi đồng ý.

Có thể không ai tin tôi đến với anh không phải vì tiền, nhưng quả thực tôi yêu anh chỉ vì anh quá chân thật. Có bầu, bố mẹ anh cho cưới, tiếp đó là những tháng ngày đau khổ. Sau khi cưới, anh chỉ biết chơi game, không quan tâm vợ suy nghĩ gì, gia đình anh lại không thích tôi, bố chồng cho rằng hai bên thông gia không môn đăng hộ đối. Có thai nhưng đi làm về là tôi phải làm hết việc trong nhà. Khi sinh con, mẹ đẻ ra chăm tôi được một tháng, đó là những ngày tôi khóc vì thương mẹ. Chồng tôi công tử, mẹ tôi ra trông cháu mà không dám ăn, nhỡ làm cháu khóc là bị bà nội nói. Tôi thương mẹ đến quặn lòng, mẹ bảo hãy cố gắng, ngày xưa mẹ khổ hơn nhiều.

Một thời gian sau mẹ tôi về, con tôi ngủ ngày cày đêm, ban đêm tôi cứ ôm con, bà nội không trông đỡ mà còn bảo chồng tôi lên phòng khác mà ngủ, mai còn đi làm. Đẻ xong tôi gầy đi nhiều, đôi khi vừa làm vừa khóc nhưng dặn lòng không được cãi mẹ chồng, coi như làm việc để giảm cân. Đến khi tôi đi làm cuộc sống càng khổ hơn, cả ngày đi làm tối đến làm các việc khác đến 10h đêm mới được nghỉ, chồng chỉ biết chơi game. Trong một lần cãi vã, anh đã chạy xuống mách bố mẹ, ông bảo: "Tao bảo mày không nên lấy nó, mày thấy chưa"? Tôi chưa làm gì sai, luôn nghĩ cho gia đình, chưa cãi lại một câu, bao lần tự an ủi mình một ngày họ sẽ thích tôi nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Khi đã bị ghét, dù có cố mấy vẫn thế. Tôi hối hận vì lấy anh nhưng nhìn con lại thương, không đủ can đảm vùng dậy. Tôi thiếu thốn tình cảm của bố mẹ vì ở cách xa quá, tôi nên làm gì đây?

Nguồn: Tam su                             

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét