Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

Bắt nghi phạm 9X giết người, đốt xác phi tang

Đại tá Trần Hữu Tượng, Trưởng phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội (PC45 - Công an tỉnh Khánh Hòa) cho biết ngày 22/12, cơ quan điều tra đã bắt khẩn cấp Phan Thành Tâm (22 tuổi, trú xã Cam Tân, huyện Cam Lâm) để điều tra hành vi Giết người và Cướp tài sản.

Một tuần trước đó, người dân phát hiện thi thể một phụ nữ chết trong tình trạng lõa thể ở khu vực nghĩa trang Hòn 1 (xã Cam Tân). Nạn nhân là bà Lê Thị Thanh (60 tuổi, trú huyện Cam Lâm).
Bắt nghi phạm 9X giết người, đốt xác phi tang
Nghi phạm Phan Thành Tâm, lúc bị bắt khẩn cấp. Ảnh: An Bình

Tại thời điểm khám nghiệm, thi thể bà Thanh bị đốt cháy một phần, trên cổ nạn nhân có 2 vết cắt sâu, trên tay có đeo một chiếc nhẫn vàng.


Sau khi củng cố hồ sơ, cảnh sát đưa Tâm vào diện tình nghi. Tại cơ quan điều tra, nam thanh niên khai trước đó có mâu thuẫn với bà Thanh.

"Sáng 15/12, biết bà Thanh đang chăn bò một mình ở khu vực nghĩa trang Hòn Một, tôi đã dùng dao sát hại bà ấy...”, nghi phạm lạnh lùng khai.

Theo lời kể, sau khi sát hại bà lão 60 tuổi, Tâm lấy của nạn nhân một đôi bông tai, 1,5 triệu cùng điện thoại di động. Sau đó, tên này dùng xăng đốt xác, với ý định xóa mọi dấu vết, đánh lạc hướng cơ quan điều tra.

Tuy nhiên, khi thi thể bà Thanh đang bốc cháy thì trời mưa nên ý định phi tang của Tâm bất thành.

Nguồn: Báo pháp luật         

Tìm ra 'hung thủ' chĩa súng cướp vàng, tiền giữa ban ngày

Chiều 22/12, Công an huyện Sơn Hòa (Phú Yên) cho biết đơn vị đã tìm ra "người chĩa súng" vào đầu bà Nguyễn Thị Hương (59 tuổi, ngụ tại huyện Sơn Hòa) cướp đi 1,5 lượng vàng cùng 21 triệu đồng.

Theo thượng tá Nguyễn Quang Tuyên, Phó trưởng Công an huyện Sơn Hòa, sau khi lấy lời khai người bị hại và ông Hoàng Kiến Kinh (64 tuổi, chồng bà Hương), công an phát hiện có nhiều mâu thuẫn.

Khai với nhà chức trách tại trụ sở, bà Hương nói bị 2 tên cướp vào nhà, chĩa súng, dùng mũi kéo kề cổ khống chế cướp vàng, tiền.

Sau nhiều giờ xét hỏi, bà Hương khai mình không bị cướp và thừa nhận đã hoang báo, tạo hiện trường giả. Bà kể trước đây cho nhiều người vay mượn tiền nhưng một số không trả. Bí bách, bà nghĩ cách dựng hiện trường giả, tung tin bị cướp tài sản.

Sau khi làm rõ vụ việc, Công an huyện Sơn Hòa đã xử phạt hành chính 750.000 đồng với bà Nguyễn Thị Hương về hành vi hoang báo cướp.

Trước đó, bà Hương trình báo, sáng 2/12, khi đang ở nhà nghe tiếng chó sủa ngoài sân. Nhìn ra, bà thấy một thanh niên mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác áo da màu đen, mang túi xách và đội mũ bảo hiểm.

Tưởng người quen, bà Hương mời họ vào nhà, uống nước nói chuyện. Sau đó, người thanh niên hỏi mượn cuộn băng keo để dán mũ bảo hiểm. Lúc này, từ phía sau, một người thanh niên khác mặc đồ đen bịt miệng và dùng mũi kéo khống chế bà, người kia đóng cửa lại, kéo "bị hại" vào phòng ngủ lấy 21 triệu đồng.

Người thanh niên mặc đồ đen rút súng chĩa vào đầu bà tra hỏi chỗ cất vàng và lấy 1,5 lượng vàng. Sau khi gây án, "nhóm cướp" dùng băng keo quấn hết mũi miệng, trói chân tay bà lại. Chồng bà là ông Hoàng Kiến Kinh về nhà, phát hiện và đưa bà đi cấp cứu kịp thời.
Nguồn: Bao an ninh hinh su            

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Nghe tin vui của con mà tôi thấy choáng váng

Một người thần kinh thép như tôi mà cảm thấy choáng váng, ngực tức, không thể thở được. Tôi phải trấn tĩnh, thở sâu và đều, thế mà nước mắt cứ tuôn rơi.

Tôi 45 tuổi, cuộc đời tôi là một chuỗi những ngày đau buồn nhưng mục đích của tôi lên đây không phải để kể khổ. Tôi tóm tắt thế này: Chồng bị ung thư mất năm 2012. Tôi có hai con trai, cháu lớn đang học đại học năm thứ 2, cháu bé đang học lớp 10. Tôi là công chức, lương mỗi tháng được 7 triệu đồng. Buổi tối và ngày nghỉ tôi may gia công, làm thêm mỗi tháng được 2 triệu. Nói chung thu nhập chỉ đủ cho tôi trang trải cuộc sống của 3 mẹ con một cách eo hẹp. Hiện mẹ con tôi sống trong căn nhà cấp 4 do hai vợ chồng chắt bóp mãi mới mua được (gia đình hai bên nội ngoại đều nghèo).



Tưởng ông trời thấy tôi vất vả, ban cho hai đứa con mạnh khỏe, ngoan ngoãn, nào ngờ tối qua con trai lớn gọi điện về thông báo: "Bạn gái cùng lớp đã mang thai với con, được 3 tháng rồi”. Một người thần kinh thép như tôi mà cảm thấy choáng váng, ngực tức, không thể thở được. Tôi phải trấn tĩnh, thở sâu và đều, thế mà nước mắt cứ tuôn rơi. Đêm qua tôi không ngủ được, sáng nay đi làm uể oải, chiều xin nghỉ để ngủ một giấc mà cũng không thể ngủ. Tôi quyết định viết lên tâm sự của mình, mong các bạn cho một lời khuyên xem giải quyết sự việc này thế nào? Con trai tôi đã xin lỗi mẹ và bảo sẽ nghe theo quyết định của tôi, nếu cưới bây giờ thì cơ cực trăm đường, bảo con bỏ thì tội lỗi quá mọi người ơi.

Nguồn: Tin tuc xa hoi            

Vợ sắp cưới ghen với ân nhân của đời tôi

Em biết giữa tôi và bạn không có gì nhưng vẫn mặc cảm và ghen với cái bóng của bạn. Vì điều này mà tôi vong ân với bạn, xoá số điện thoại của bạn trước mặt em.

Tôi sinh ra ở làng quê nghèo khó tại Ninh Thuận. Từ nhỏ tôi có năng khiếu học tập nên khi lên lớp 6 được các thầy cô tạo điều kiện ra học trường huyện chứ không học trường dân tộc nội trú. Trường cách làng tôi khoảng 30km, tôi ra huyện ở trọ, rồi lặng lẽ học tập. Ngoài giờ học để mưu sinh tôi đi lượm ve chai. Có lần vô tình gặp cô bạn cùng lớp, bạn ngạc nhiên còn tôi mắc cỡ cúi đầu bước đi. Bỗng nhiên bạn kéo tôi lại và bảo chờ, bạn vào nhà mang ra cho tôi vài cái thùng giấy và một chai nước ướp lạnh. Sau đó mỗi lần đi lượm ve chai ngang khu nhà bạn, bạn lại đưa tôi túi ve chai và một chai nước lạnh. Tình bạn của chúng tôi bắt nguồn từ đó.

Nhờ có cô bạn này mà tôi dần hoà nhập với các bạn học. Bạn thường chia bữa ăn sáng cho tôi, trái bắp, vài củ khoai luộc, ổ bánh mì bẻ đôi,... khi nhà bạn hay nhà chùa có lễ lộc, bạn đều mang ít bánh trái, thức ăn cho tôi. Có thể khó tin, nhưng hầu như thức ăn ngon tôi được ăn lúc nhỏ là do bạn đem cho. Chúng tôi học cùng nhau suốt cấp 2 và cấp 3. Bạn giúp tôi rất nhiều từ xin quần áo cũ, sách giáo khoa cũ, giúp gom ve chai, xin quà từ thiện từ chùa. Khi tôi lớn có thể lao động, bạn giúp giới thiệu công việc khi có người cần thuê. Khi rảnh rỗi, bạn rủ các bạn phật tử đến giúp tôi làm cho xong việc. Chính nhờ những người bạn này mà tuổi niên thiếu của tôi dù vất vả nhưng vẫn vui vẻ, không mặc cảm, tự ti. Tôi cũng dẫn họ về tham dự các lễ hội của làng, các bạn ăn thức ăn, hát múa cùng chúng tôi, là khách quý của làng tôi. Về học tập, thành tích học tập của cô bạn hơn tôi nhưng các môn tự nhiên tôi có năng khiếu nên thường hướng dẫn các đề bài khó cho bạn.


Chúng tôi cùng đậu đại học nhưng hai trường khác nhau. Khi vào Sài Gòn học đại học, tôi mưu sinh đủ các nghề, bạn giúp liên hệ xin học bổng từ các hội đồng hương. Thỉnh thoảng mang cho tôi chục gói mỳ tôm, vài ký gạo, ít thịt cá để tôi cải thiện bữa ăn, khi mẹ bạn gửi thức ăn, bạn đều san sẻ cho tôi. Khi tôi tốt nghiệp ra trường, có một sự việc làm tôi khủng hoảng đến mức mắc bệnh trầm cảm. Tôi về quê và tránh tiếp xúc mọi người. Cô bạn tôi được tin về quê tìm. Không hiểu sao lúc đó tôi không muốn gặp ai kể cả cha mẹ, thầy cô, nhưng bạn tới nhà tìm thì tôi thấy thoải mái. Tôi kể cho bạn nghe sự lo lắng, sợ hãi trong lòng. Bạn động viên tôi vào Sài Gòn chữa bệnh. Bạn trích tiền lương eo hẹp của sinh viên mới ra trường và kêu gọi bạn bè đóng góp cho tôi chữa bệnh. Bạn đồng hành với tôi vượt qua cơn trầm cảm. Rồi tôi cũng lấy được niềm tin vào cuộc sống, lao đầu làm việc. Sau khi khỏi bệnh, do cả hai đều bận rộn nên tôi và bạn ít liên lạc. Nhờ chịu khó dần dần tôi có sự nghiệp, có cơ sở làm ăn tại Sài Gòn, cuộc sống khá giả có thể giúp gia đình và đóng góp cho quê nhà.

Tình bạn của chúng tôi là vậy, hoàn toàn trong sáng, chưa bao giờ có một tư tưởng quá phận. Về phần bạn, tôi cũng biết rõ bạn xem tôi như một người bạn học có hoàn cảnh khó khăn mà thôi. Bạn có nhiều bạn bè, cuộc sống vui tươi, phong phú. Sau khi có sự nghiệp thì tôi gặp một người con gái, là vợ sắp cưới bây giờ (chúng tôi định cưới vào 2017). Em vốn là khách hàng của tôi, người miền Tây. Em và gia đình không ngại xuất thân nghèo khó của tôi, chỉ nói cảm mến sự phấn đấu mà tôi đã làm. Khi kể về thời niên thiếu cho em và gia đình em, tôi cũng vô tư kể về cô bạn thân. Tôi đưa em về thăm làng, mọi người rất mến em. Dân làng và gia đình tôi cũng rất vô tư, hay nhắc và kể về bạn tôi với em, điều này tôi nghĩ bình thường vì cả quãng đời đi học gắn liền với bạn ấy. Thêm nữa, bạn tôi cũng có giới thiệu 1-2 đoàn từ thiện về làng nên mọi người quý cô ấy. Dân làng tôi quý ai thì nhắc mãi thôi nhưng điều này dần dần làm cho vợ sắp cưới cảm thấy tự ti và ghen với bạn.

Em biết giữa tôi và bạn không có gì nhưng vẫn mặc cảm và ghen với cái bóng của bạn. Vì điều này mà tôi vong ân với bạn, xoá số điện thoại của bạn trước mặt em, không liên lạc với bạn, tết về quê cũng không thăm bạn trong một thời gian dài. Cách đây 2 tháng, tôi ghé thăm nhà bạn ở Sài Gòn và kể cho bạn nghe về sự ghen của vợ sắp cưới, nhờ bạn gặp và giải thích cho cô ấy. Bạn tôi cười ngất và đồng ý giúp, nhưng khi tôi đề nghị em gặp bạn thì em tự ti không đi và giận dỗi vì tôi gặp bạn. Chúng tôi cãi nhau về điều này và đỉnh điểm hôm trước tôi đã hét lên với em là có thể chia tay với em, quên em, cưới người khác nhưng ân tình của bạn đời này tôi không thể quên. Chúng tôi chiến tranh lạnh tới giờ.

Tôi biết phụ nữ ích kỷ, chỉ muốn người đàn ông của mình có duy nhất mình, nhưng sao tôi thấy cái sự ghen tuông này mù quáng và vô lý quá. Em cứ viện lý do không có tình bạn thân giữa hai người khác phái nhưng tôi và bạn không phải tri âm tri kỷ gì cả, đã khoảng 4-5 năm nay chúng tôi không liên lạc. Tôi biết em tự ti với cái bóng quá khứ của bạn tôi. Tôi cũng nhiều lần giải thích mối quan hệ giữa chúng tôi và nhấn mạnh cô bạn học là người rất ơn nghĩa của mình. Các bạn hiểu tâm lý phụ nữ xin cho tôi lời khuyên giúp vợ sắp cưới vượt qua sự tự ti này. Tôi thật sự yêu cô ấy và muốn chia sẻ cuộc đời này với cô ấy. Xin cảm ơn các anh chị.

Nguồn: Tam su                             

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

Chồng hất tung cả mâm cơm vì cái bát có dính lá rau



Mới kết hôn được hơn một tháng  toc tien nhưng cuộc sống chung của tôi dường như quá mỏi mệt. Trước lấy chồng, ai cũng khen tôi trẻ đẹp vậy mà chỉ sau kết hôn, ai cũng bảo trông tôi già hẳn đi, phờ phạc. Tôi không biết có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa.

Trước khi đi đến kết hôn, chúng tôi đã hẹn hò gần 2 năm. Trong thời gian yêu nhau, tôi cũng đã hiểu chồng tôi là người khó tính. Anh cẩn thận và tỉ mỉ thậm chí hơn tôi nhiều. Anh mà đã lau nhà thì đảm bảo không còn hạt sạn nào mới thôi. Anh mà đã rửa bát thì bao giờ cũng phải bóng loáng mới chịu được.

Tôi từng mất mặt với anh nhiều lần chỉ vì đi xe máy không chịu rửa. Tôi từng nghe anh chì chiết về chuyện đàn bà mà để tóc rối khiến tôi nhiều lần phát khóc.



 
Và trong lúc ăn cơm, tôi vừa xới bát cơm đưa anh, nhìn thấy lá rau ở bát, lập tức anh hất tung cả mâm cơm văng khỏi bàn ăn, khiến bát đũa vỡ tung tóe. Ảnh minh họa

Tuy nhiên, ngoài chuyện đó ra, chồng tôi có nhiều ưu điểm. Anh hiểu tâm lý phụ nữ, hài hước, kiếm tiền giỏi và gần như không có thói hư tật xấu nào, không rượu chè, cờ bạc, trăng hoa. Tôi nghĩ rằng rồi sau này về sống với nhau, tôi sẽ dần khắc phục những thói kỹ tính của anh.

Nhưng hóa ra tôi đã nhầm. Ngay từ tuần đầu về chung sống, tôi đã thấy bấn loạn vì sự cẩn thận tới thái quá của chồng tôi. Từ ngày về sống chung, hiển nhiên việc nội trợ, nấu nướng hàng ngày là nhiệm vụ của tôi.

Hàng ngày, cứ 6 giờ chiều là tôi đã có mặt ở nhà để đi chợ. Thực đơn thì nói là tôi quyết định nhưng thực ra chồng tôi đã chỉ đạo từ từ sáng, thậm chí từ chiều hôm trước.

Tôi bảo với chồng rằng, buổi sáng tôi sẽ dậy sớm đi chợ mua thức ăn cho tươi và chiều về khỏi cập rập nhưng anh không đồng ý. Anh bảo anh thích mua ngoài chợ về là phải nấu ngay mới ngon chứ để qua tủ lạnh ăn hay có mùi không ngon.

Buổi chiều muộn mới mua thức ăn thì hẳn nhiên khó có rau thịt nào còn tươi, vậy nên tôi cứ phải săn lùng ở chỗ nọ chỗ kia có đồ ngon, tươi nếu không muốn bị chồng mắng. Tôi thấy việc đi chợ và nấu ăn cho chồng quá căng thẳng.

Nấu ăn để hợp khẩu vị anh thì hiển nhiên lại càng khó hơn. Khi thì anh chê mặn, lúc anh bảo nhạt, lúc anh lại bảo kêu nấu không có vị. Gần như bữa nào anh cũng có cái để chê tôi.

Thậm chí, ngay cả đến việc rửa bát và úp bát tôi cũng phải cố gắng để có ít tiếng động nhất. Và không chỉ nấu ngon, bếp núc gọn gàng, anh còn bắt tôi phải làm theo cách khoa học giống như ý anh. Chẳng hạn, mỗi lần tôi đứng ở trong bếp anh luôn bắt tôi phải làm hai việc cùng lúc. Nếu lúc nào đứng bếp mà tôi đứng yên là anh tỏ ra khó chịu. Anh bảo nhìn tôi làm ngứa mắt lắm.

 
Trời ơi, khó tính đến mức này thì ai mà chiều cho được chứ. Giờ tôi còn son rỗi, chứ sau này có con cái rồi, bận bịu, làm sao tôi có thể chiều theo ý anh được chứ? Ảnh minh họa.

Và lần nào tôi làm gì anh cũng đứng kè kè bên cạnh nhìn tôi soi mói. Anh còn mắc bệnh nói nhiều. Lần nào làm việc gì không đúng ý anh là anh giảng giải chì chích cả nửa tiếng. Mỗi lần như vậy tôi thấy áp lực vô cùng.

Đi làm cả ngày đã mệt rồi, về nhà một đống việc lại dồn vào tay tôi, mà việc nào việc nấy đều phải cẩn thận tỉ mỉ từng chút một. Vậy nên mới sống chung được hơn 1 tháng nhưng tôi cảm giác kiệt sức mệt mỏi vô bờ bến.

Đặc biệt, hôm qua, do bị vỡ kính (tôi bị cận) nên trong lúc rửa bát có còn để hai lá rau khô két trong thành bát. Không ngờ chiếc bát đó lại chính là bát của anh. Và trong lúc ăn cơm, tôi vừa xới bát cơm đưa anh, nhìn thấy lá rau ở bát, lập tức anh hất tung cả mâm cơm văng khỏi bàn ăn, khiến bát đũa vỡ tung tóe.  tam su tham kin

Trời ơi, khó tính đến mức này thì ai mà chiều cho được chứ. Giờ tôi còn son rỗi, chứ sau này có con cái rồi, bận bịu, làm sao tôi có thể chiều theo ý anh được chứ? Có giải pháp nào làm thay đổi được chồng hay không?